Cún hơn em trai mình hai tuổi, là anh lớn trong nhà. Căn nhà gia đình Cún ở trọ nằm sát vách với nhà mình, nên thành ra chuyện nhỏ to gì bên đó cũng vọng đôi ba phần sang bên này, và khéo thi thoảng cũng theo chiều ngược lại.
Đợt trước khi mình đi là Cún đang học cấp hai, và xem chừng là cũng ham vui và mê chơi điện tử hơn học. Trong tuần, cũng phải đôi ba lần Cún bị mẹ mắng, không vì ham vui quên làm bài tập thì cũng vì tội trốn ba mẹ lẻn đi chơi net. Đôi lần, cảm thấy mắng thôi chưa đủ răn đe, mẹ Cún còn đánh và buông những lời nặng nề với con trai; thằng nhỏ bị đánh đau quá cũng chỉ biết gào lên khóc rồi rối rít xin lỗi mẹ. Mỗi lần mẹ Cún cao giọng gọi réo “Cúnnnnnn”, là y rằng thằng nhỏ sắp bị phạt.
Trong bốn năm xa nhà, mình cũng bẵng đi chẳng để ý nữa. Hồi đầu năm về, nghe loáng thoáng năm nay Cún đã lớp 12 chuẩn bị thi Đại học. Trộm vía, mình không còn thấy mẹ Cún to tiếng mấy khi nữa, nghĩ có lẽ thằng bé lớn rồi nên cũng ý thức hơn. Một hồm đang ăn tối, mình quay qua nói với mẹ:
– Em Cún nhà bên năm nay chuẩn bị thi Đại học rồi đấy mẹ! Nhanh phết, mới hôm nào còn suốt ngày bị mẹ đánh vì chơi games.
– Ừ, nó cũng lớp 12 rồi còn gì, cũng làm sao mà đánh nó như ngày xưa được nữa.
Rồi mẹ kể có tối nghe tiếng mẹ Cún hốt hoảng gọi cho anh chồng, giọng đầy lo lắng vì “không thấy thằng Cún đâu”, dù lúc đó đã gần nửa đêm rồi. Hóa ra, hồi chiều hôm đó Cún bị bắt quả tang trốn đi chơi điện tử, mẹ Cún trong lúc nóng giận không chỉ dừng lại ở việc đánh, mắng mà còn cầm kéo định cắt quần áo của thằng nhỏ, khiến nó vùng lên bỏ đi. Cứ nghĩ nó chẳng đi được đâu xa, nhưng gần nửa đêm chưa thấy con đâu mẹ Cún mới hoảng, chạy ngược xuôi khắp nơi tìm con. Lúc sau biết ra Cún qua nhà bạn, sáng hôm sau mới về nhà. Mẹ mình bảo, có lẽ cũng từ sau đợt đó mẹ Cún cũng bớt những trận đòi roi và buông lời miệt thị con trai mình hơn.
Mình, và cả mẹ mình nữa, chưa một lần biết mặt mũi Cún ra sao, nhưng lại cảm giác như đã biết thằng nhỏ lâu lắm rồi qua những câu chuyện sát vách ấy. Lần này về, mình để ý Cún đã vỡ giọng, nói chuyện với mẹ rõ ràng chững chạc hơn nhưng vẫn cãi nhau với đứa em gái như thường, và một chiều cuối tháng sáu mình nghe Cún khoe làm được đề văn đại học “dù toàn là sông với nước ” mà tự dưng cũng thấy vui vui trong lòng.
Nhà Cún vừa chuyển đi đâu tầm một, hai tháng trước; vì bẵng đi đôi tuần mình chẳng nghe thấy những tiếng nói chuyện quen thuộc ấy nữa. Có thể là gia đình cùng chuyển đến một nhà trọ khác gần trường đại học của Cún, hoặc ba mẹ Cún cuối cùng đã mua được một căn nhà trên cái đất Hà Nội đắt đỏ này cũng nên. Cảm giác như một người hàng xóm lâu năm đã dời đi, dù hai bên còn chẳng biết mặt nhau.