19.08.2019

Gần một tháng rồi mình chẳng update được gì trên trang blog cá nhân, thèm viết một cái gì đó vô cùng nhưng lại chẳng có đủ động lực mà viết hết một câu. Trong đầu nảy ra một chủ đề thú vị, hay ho; lật đật mở máy vào blog nghĩ câu chữ sẽ tuôn trào dữ lắm, mà cuối cùng chưa viết xong cái tiêu đề blog là lại thấy cái chủ đề lúc nãy không còn hay nữa, hoặc là tự dưng bao nhiêu ý chính ý phụ biến đi đâu hết, để lại độc cái dòng title còn chưa hoàn chỉnh bơ vơ trên nền trắng.

Chắc chẳng phải mỗi bản thân mình trải qua cái cảm giác như hiện giờ, không có hứng thú hay đủ động lực để làm những việc bản thân yêu thích nhất. Điển hình là cuối tuần vừa rồi mình thậm chí đặt hẳn mục tiêu là trong 2 ngày này phải cho ra được một bài blog, và rồi cuối cùng thì ngay đến cả dòng title tội nghiệp cũng bị xóa đi sau nhiều lần chỉnh sửa. Nhiều lúc mình nghĩ có phải do bản thân đã quá bận với những công việc thường ngày nên chẳng còn dư lại chút cảm hứng nào cho việc viết lách nữa. Rồi có lúc lại nghĩ hay vì bây giờ bản thân đang trở nên thực dụng hơn rồi, chỉ thích làm cái gì ra tiền thôi nên thành ra bỏ rơi cái trang blog này. Rồi có lúc lại gật gù “suy cho cùng cũng là do mình lười”, rồi chán nản di chuột click vào dấu x trên thanh tab của trang blog.

Thực ra việc chỉ ở trong bốn bức tường của công ty suốt 9 tiếng làm việc rồi lại về làm thêm việc part-time trong bốn bức tường ở nhà có lẽ ít nhiều cũng làm những hạt giống sáng tạo trong mình héo úa dần. Đã lâu lắm rồi mình không đụng đến em máy ảnh, lâu rồi chưa dành ra được một buổi lên tận Hồ Tây ngồi thư thả mà chụp vài kiểu rồi nhâm nhi cốc nước ép, lâu rồi chưa có thời gian đọc một lèo hết vèo 2/3 quyển sách còn thơm mùi giấy mới và đã gần 3 tuần chưa tập lại một buổi yoga. Không trải nghiệm, không khám phá thì tất nhiên tư liệu và nguồn cảm hứng để viết cũng sẽ dần lùi về con số 0. Mình biết điều đấy mà lại chưa thể làm gì khác để thay đổi nó.

Ngày trước mình nói với mẹ “con ghét nhất là mấy công việc ngồi văn phòng cả ngày” để rồi bây giờ bản thân đang làm một công việc y hệt. Ngày trước từng tự hứa với bản thân sẽ cố gắng không để đồng lương chi phối con đường sự nghiệp, vậy mà bây giờ đi app việc mức lương là yếu tố bản thân quan tâm nhất nhì. Mình đang trở thành phiên bản mà mình của ngày trước đã thề đã hứa không trở thành, và vẫn chưa thể làm gì để thay đổi nó.

Mình chẳng biết cái tình trạng này xuất phát từ đâu, và sẽ kéo dài trong bao lâu nữa. Có thể là một, hai ngày hoặc đáng sợ hơn thì là một, hai tháng nữa. Đúng, việc không còn hứng thú viết nữa đối với bản thân mình là một trong những điều đáng sợ nhất, như nỗi sợ mất đi một phần con người của mình vậy. Thế nên mình ngồi gõ những dòng không đầu không đuôi, không nội dung dàn ý này, như tất cả những lần trước đó, mong sao “giải” được cái tình trạng đang phong ấn mình bây giờ, để có thể viết lại những bài blog như trước.

Đọc lại mấy dòng vừa viết, mình nhận ra có lẽ mình đang ở mức chạm đỉnh giới hạn rồi. Mình cần một sự thay đổi, và cần chủ động tạo ra sự thay đổi đó. Mình cần một thói quen mới, một ngày mới với những hoạt động mới. Giờ nghĩ lại, quyết định về Việt Nam có lẽ cũng là lúc bản thân đang ở đỉnh giới hạn mà mình không biết.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.